Mắt tôi như đi mượn. Không chịu nghe lời chủ dù banh cơ hết cỡ. Xung quanh mọi thứ lờ đờ chậm chạp. Chân ga chân phanh như ở tít xa nhau. Vô-lăng nặng trĩu. Mắt tưởng mở mà cảnh vật mờ dần, tay rơi khỏi vô lăng, và chỉ kịp nhận ra bằng cái giật mình rợn người. Mắt tôi như đi mượn. Không chịu nghe lời chủ dù banh cơ hết cỡ. Xung quanh mọi thứ lờ đờ chậm chạp. Chân ga chân phanh như ở tít xa nhau. Vô-lăng nặng trĩu. Mắt tưởng mở mà cảnh vật mờ dần, tay rơi khỏi vô lăng, và chỉ kịp nhận ra bằng cái giật mình rợn người.
Khi lái xe cung đường dài trên 100km, hầu hết các tài xế đều gặp cảm giác buồn ngủ. Nhất là thời điểm sau buổi cơm trưa từ 12-14h.
Dưới đây là lời kể của một số tài xế khi lái xe
somi romooc ben trong tình trạng buồn ngủ và những nỗi sợ hãi ám ảnh khi đi đường dài
- Có lần chở vợ con từ Nha Trang về Tuy Hoà sau buổi ăn trưa tranh thủ chạy, 15 phút đầu gấu mẹ gấu con còn nói chuyện rôm rả rất vui không sao cả, sang phút thứ 16 gấu con ngủ, gấu mẹ bắt đầu liu riu...và tiếp theo là gấu tài liu riu nhưng cố gắng gồng thêm để tìm quán cafe võng dọc đường tấp vô cho cả chuồng chợp mắt chút, đi thêm cả mấy chục cây mà không thấy quán nào cả nên tiếp tục gồng vừa lái vừa chống chọi với cơn buồn ngủ, đang mơ mơ màng màng như đang để chế độ lái auto thì con xe
somi romooc ben tự đổ đang vượt phải mà nó cho một phát còi giất bắn cả người, theo phản xả của thằng mơ ngủ thì tôi đánh lái sang phải thì cả xe nằm gọn trước đầu xe
somi romooc thùng, nó làm cái k...é....t rầm rầm sau xe, hú hồn được bề trên cứu, lúc đó cả chuồng tỉnh queo tôi đạp ga bỏ chạy kẻo sợ thằng
somi romooc chở xăng dầu nó zí theo nó chửi thằng ngu, mà có khi nó còn chơi lại mình hoặc ít nhất cũng ăn cái cờ lê...
- Chiều hai hôm trước, tôi đi công việc từ Quảng Ninh về Hà Nội. Cơm trưa xong, 2h lên xe xuất phát. Biết trước giờ buồn ngủ nên chỉ uống nước lọc, ăn vừa dạ. Đeo kính râm và chuẩn bị mấy viên kẹo cao su. Đi được nửa đường Hạ Long- Uông Bí, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến. Cái chói chang của nắng hè cộng với điều hòa mát rượi làm thị giác bắt đầu lười. Buồn ngủ khi lái không giống như buồn ngủ bình thường. Nó đến từ bốn xung quanh, từ thớ thịt, từ tai, từ miệng, từ mắt. Lắc đầu, vuốt mặt, dụi mắt. Bực quá vài lần còn tát bốp vào má. Tôi mở nhạc sàn. Tôi bắt chuyện với người đi cùng. Nhưng đầu vẫn u u mê mê. Mắt chỉ chờ sụp xuống. Thế quái nào cho hết nhỉ?
Một vài người mách cách ăn kẹo cao su. Nhưng chỉ 10 phút thôi, chẳng xi-nhê. Khoa học bảo chuyển điều hòa sang chế độ gió ngoài, vì gió trong thiếu ô-xi lắm. Cũng chẳng ăn thua. Chuyển gió lạnh thổi vào chân cho tỉnh. Ồ, không hiệu nghiệm.
Mắt tôi như đi mượn. Không chịu nghe lời chủ dù banh cơ hết cỡ. Xung quanh mọi thứ lờ đờ chậm chạp. Chân ga chân phanh như ở tít xa nhau. Vô-lăng nặng trĩu.
Biết mệt nhưng tôi vẫn tin mình sẽ tỉnh táo ngay thôi. Cố gắng đến khi rẽ vào đường Uông Bí sang Hải Phòng thì có chuyện. Mặt trời không còn xuyên thẳng mắt nên mọi thứ có vẻ khá hơn. Tay chân linh hoạt hẳn. Nhưng hình như chưa đầy 5 km, tôi gặp chiếc xe tập lái đỗ ven đường. Rõ ràng đã thấy nó từ xa, với đèn khẩn cấp nháy liên hồi. Tôi định bụng đi gần tẹo nữa rồi tránh trái xe
somi romooc chở xăng dầu vẫn thoải mái.
Nhưng, vẫn là chữ nhưng muôn thuở. Tôi thiếp đi tự lúc nào khi vẫn giữ đều chân ga. Cái cảm giác bỗng dưng không còn biết giời giăng gì thật đáng sợ. Mọi giác quan mất sạch trong 5 hay 10 giây? Tôi không rõ. Chỉ biết rằng khi cơ thể choàng tỉnh, cái xe ấy đã chớm sau mũi xe. Trời ạ. Tóc dựng lên, da gà nổi khắp. Mắt trợn trừng tôi đạp phanh đánh lái. Cả xe giật mình, đồ đạc rơi rào rào. Dòng điện chạy khắp thân lạnh toát, như đang ngủ nhận gáo nước giữa mặt.
Khi hồn tôi trở về, mới kịp nhận ra mình không gây nên gì cả. May mắn quá bởi ở lúc khác, chỗ khác, biết đâu là người chứ không phải xe
somi romooc thùng tập lái.
Ơn trời, tôi không phải ân hận, ít nhất từ phía người ngoài. Nhưng thâm tâm thì hiểu rõ mình đã làm gì. Tôi cố chiến đấu với nhu cầu bản năng và tin rằng mình thắng. Nhưng không phải.
Sau sự cố ấy, tôi tấp lề, xin phép nhắm mắt một chút. Trước đó, cứ nghĩ đến cảnh phải dừng lại là ngại. Nhưng bạn tin tôi đi, mọi ái ngại sẽ biến mất nếu hiểu cảm giác thư giãn lúc "được nhắm mắt". Cơ thể buông lơi theo nhịp thở. Mắt nhẹ dịu, tay thả lỏng, chân co duỗi cho thật mềm. Hình như tôi ngủ được một phút, hay hai gì đó. Nhưng khi tỉnh lại, sảng khoái tràn về.
Từ những tế bào lờ đờ, thụ động trở lại sự chủ động tinh khôn, mới thấy ý nghĩa của việc thỏa mãn nhu cầu tất yếu quan trọng thế nào.
Bạn đừng tin vào kinh nghiệm chống buồn ngủ nào cả. Hãy tìm chỗ thật an toàn và chợp mắt thôi. Có thể làm phiền người đồng hành 5 phút. Thay vì ân hận cả đời.
Tham khảo VnExpress.net